in

Đọc truyện ngắn ý nghĩa về tình bạn: Tình bạn

Tình Bạn

– Ồ … tớ không nghĩ thế… là thế này cơ… Mình thấy mình được nhận nhiều thứ quá… mình cứ thấy ngài ngại và áy náy thế nào ấy, mình nghĩ hay là thế này… mình … nhưng mình lại sợ…

***

Danh sách 17 học sinh nghèo đã được ban giám hiệu nhà trường thông qua và được thông báo đến từng lớp. Các em sẽ là những học sinh được toàn trường quyên góp, ủng hộ cùng chương trình “Thắp sáng ước mơ cho em” sẽ được tổ chức ngay trong dịp trước tết.

Ngân và Thúy cũng nằm trong danh sách 17 học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Ngân sung sướng khi nghĩ đến những món quà mà các tổ chức sẽ trao tặng cho mình sắp tới, nghe nói Ngân được Tỉnh đoàn tặng một xe đạp, một bộ quần áo ấm, và một sổ tiết kiệm 5 triệu đồng. Vậy là ước mơ tới trường của Ngân vẫn được thực hiện, quãng đường từ nhà đến trường sẽ dễ dàng hơn khi Ngân có xe đạp. Ngân cảm thấy hết sức hồi hộp, chỉ vài ngày nữa thôi em sẽ có bao thứ nếu như bình thường có lẽ em không bao giờ dám mơ tới.

Ở lớp 8A ngoài Ngân và Thúy được giúp đỡ đợt này thì còn có Hiền hoàn cảnh cũng rất khó khăn, nhưng đầu năm gia đình em xóm đã đưa ra khỏi danh sách hộ nghèo. Nhưng hai tháng trước đây bố Hiền trong khi đi làm thuê đã bị tai nạn và qua đời, mẹ Hiền thì quanh năm đau ốm, khiến gia cảnh của Hiền càng thêm khó khăn hơn. Khi xét ai cũng biết sự thật đó, nhưng do không còn trong danh sách hộ nghèo của xã nên mọi người đành phải rút tên em ra khỏi danh sách giúp đỡ đợt này. Ba em vốn ở cùng làng gắn bó với nhau từ tấm bé, giờ lại học cùng lớp, do cùng cảnh ngộ nên cả ba đều rất thương yêu nhau.

Trong chương trình “Thắp sáng ước mơ cho em” diễn ra sáng hôm ấy, Ngân và Thúy may mắt được nhận phần quà với giá trị cao nhất dành cho 2 em vì thành tích của cả hai em đều rất tốt, các em đều là những học sinh giỏi của nhà trường. Trong buổi lễ Thúy đã khóc khi thay mặt các bạn phát biểu cảm nghĩ của mình khi nhận quà của các tổ chức đoàn thể cùng các thầy cô, bạn bè quyên góp ủng hộ, khiến cả trường đều lặng đi vì xúc động. Sau buổi lễ, Thúy tìm gặp riêng Ngân, Thúy chủ động lên tiếng trước:

– Ngân ơi, tớ có chuyện này muốn bàn với bạn…

Nhìn cử chỉ và thái độ của Thúy, Ngân ngạc nhiên và nghĩ, hẳn Thúy sung sướng quá nên tìm mình để tâm sự đây mà. Nghĩ thế Ngân liền hỏi:

– “Bà” thấy thích không? Ồ nếu không có mọi người thì có lẽ chả bao giờ hai đứa mình có được chiếc xe đạp thế này, lại còn quần áo, giấy vở và mấy triệu đồng nữa chứ. Trưa nay về thấy thế này mẹ mình mừng phải biết đây!

– Ừ mình cũng nghĩ như thế, nhưng mà mình định nói với bạn chuyện này cơ… chuyện là thế này…

– Ôi! Có gì mà bà cứ vòng vo mãi thế, nói thẳng ra xem nào, hay “bà” định bỏ ít tiền ra khao lớp một chầu nho nhỏ ?

– Ồ … tớ không nghĩ thế… là thế này cơ… Mình thấy mình được nhận nhiều thứ quá… mình cứ thấy ngài ngại và áy náy thế nào ấy, mình nghĩ hay là thế này… mình … nhưng mình lại sợ…

– “Bà” lạ thật đấy. Có gì mà ngại, mình có xin đâu, tiêu chuẩn mình được, chứ mình có đòi hỏi gì đâu mà phải ngại nghiếc gì ? Nhiệm vụ của chúng mình là từ nay phải ra sức học tập thật tốt để không phụ lòng mọi người đã giúp đỡ mình. “Bà” có dở hơi không đấy? Hay “bà” định trả lại không nhận nữa, đừng có mà điên nhé!

– Không phải thế. Ý mình là hiện trong lớp mình còn có Hiền bạn của 2 đứa mình nữa, nhà cùng xóm chúng mình sống với nhau từ tấm bé, vui buồn đều có nhau, hoàn cảnh cũng hơn gì mình đâu, đã vậy bố Hiền lại vừa mới mất, mẹ bạn ấy ốm đau triền miên quanh năm, cả làng ai không biết. Thế mà bạn ấy chẳng được gì trong khi đó hai đứa mình thì được nhiều thế, liệu như vậy có bất công không?

– Ôi dào tưởng gì chứ chuyện ấy nhà trường lo, năm nay Hiền nó không được, biết đâu sang năm chương trình quyên góp lại ủng hộ cho nó nhiều hơn mình thì sao? “Bà” lo việc ấy mà làm gì? Thôi “bà” bỏ ngay thói “lo bò trắng răng” ấy đi cho tôi được nhờ! “Ốc đã không mang nổi mình ốc lại còn làm cọc cho rêu”, bà mắc bệnh “sỹ rởm” từ khi nào thế?!

– Bạn đừng nghĩ về tớ như thế. Chuyện sang năm trường tổ chức như thế nào mình không biết. Mình chỉ thấy thương Hiền thôi. Bạn thử đặt mình vào hoàn cảnh của Hiền xem, bạn sẽ nghĩ gì. Khi mình dắt xe về lớp, Hiền đỡ xe và quà cho mình, mắt Hiền sáng lên khi nhìn ngắm chiếc xe, tớ biết Hiền cũng mong muốn có được chiếc xe như mình lắm. Mình hiểu tâm trạng Hiền lúc đó lắm, Hiền cứ hết nắm tay mình chúc mừng lại suýt xoa ngắm chiếc xe rất lâu và khen xe đẹp.

– Nghĩ thế nào là tùy “bà”, tôi không can thiệp, nhưng “bà” nói thế nghĩa là thế nào? Không nhẽ bà định nhường cho Hiền chiếc xe đạp sao? Liệu bố mẹ “bà” có đồng ý và cho phép “bà” làm thế không hả?

– Tớ không nói là tớ nhường xe cho Hiền, vì đây là quà mọi người tặng cho tớ, giờ nó là kỷ vật thiêng liêng của tớ, vì thế tớ không thể nhường nó đi dễ như thế được, nhưng tớ có cách làm khác, tớ còn 5 triệu đồng nữa, tiền mọi người giúp để tớ học tập, bởi thế tớ có toàn quyền sử dụng số tiền đó cho riêng mình. Tớ định sẽ dùng một triệu đồng để mua cho Hiền một chiếc xe như của mình đây. Tớ vừa hỏi thầy Cảnh chủ nhiệm rồi, xe đạp loại này giá cũng chỉ thế thôi. Như vậy là mình cũng giúp được Hiền có xe đi học, mà tiền mình cũng đã hết đâu, vẫn gửi tiết kiệm được. Làm được thế mình thấy vui và đỡ áy náy Ngân ạ!

Nghe đến đây, Ngân đã hiểu về tấm lòng chân thành của Thúy đối với bạn. Thoáng chút băn khoăn nhưng rồi Ngân bỗng nghiêm nét mặt, tiến tới trước mặt Thúy, bất ngờ Ngân ôm choàng lấy Thúy, tay vỗ nhẹ vào lưng bạn, Ngân hổn hển nói qua hơi thở gấp gáp, có lẽ Ngân đang xúc động thật sự:

– Đúng ! “Bà” nói đúng, ba đứa chúng mình cùng lớn lên ở cái làng nhỏ này, đi học cùng nhau từ bé, giờ lại cùng học một lớp lớp, cả ba đứa mình từ bé lớn lên trong nghèo khó, bố mẹ chúng mình cũng gắn bó với nhau mấy chục năm rồi, mọi vui buồn chúng mình đều chia sẻ bấy nay, sao mình lại có thể vô tâm với bạn như thế được nhỉ? Cho mình xin lỗi vì những suy nghĩ vô cảm của mình vừa rồi! Mình hiểu rồi, nếu không có chương trình này thì hẳn ba đứa vẫn như nhau, sao giờ được mọi người giúp đỡ mình lại quên bạn mình ngay được. Thế này nhé, tôi và “bà” sẽ bỏ ra mỗi người 700 nghìn đồng để mua cho Hiền một chiếc xe mới tinh, và mình sẽ tặng cho bạn ấy một nửa số vở mà mình vừa được tặng cùng với chiếc áo khoác này nữa, “bà” nghĩ thế nào?

– Ồ nếu “bà” đã ủng hộ thì sau đây mình nhờ thầy Cảnh đưa đi mua luôn, mình cũng sẽ tặng lại bộ sách và 300 nghìn nữa giúp mẹ Hiền có tiền mua thuốc. Này thế bạn có sợ bố mẹ mắng không? Có cần phải hỏi ý kiến không?

– Ồ mình tin bố mẹ mình cũng như bố mẹ cậu sẽ ủng hộ việc làm của chúng mình thôi. Bố mẹ mình vẫn thường dạy mình câu ca dao: “Bầu ơi thương lấy bí cùng / Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”. Thôi mình làm luôn, không cần phải hỏi ai sất. Mình làm việc tốt cơ mà!

Sáng thứ hai. Buổi chào cờ hôm đó diễn ra thật long trọng và xúc động. Sau những nhận xét của lớp trực tuần. Thầy Hiệu trưởng bước lên bục cao trước toàn trường thầy thông báo:

– Tôi thật sự xúc động vừa qua hai bạn Ngân và Thúy là hai học sinh nghèo của lớp 8A đã có một nghĩa cử rất cao đẹp. Các em đã dành một phần tiền và quà được các bạn ủng hộ trong chương trình “Thắp sáng ước mơ cho em” để mua tặng bạn Hiền một chiếc xe đạp cùng một phần quà của mình. Việc làm của hai em thể hiện sự tương thân, tương ái, biết sẻ chia với bạn cùng cảnh ngộ. Thay mặt gia đình bạn Hiền thầy xin cảm ơn tấm lòng nhân ái của hai em. Hy vọng với những tình cảm đó các em học sinh trong toàn trường sẽ giảm đi những khó khăn, yêu thương và giúp đỡ nhau trong cuộc sống và học tập. Tấm gương của hai em sẽ được ghi vào sổ vàng truyền thống của nhà trường.

Đứng dưới hàng mà lòng Ngân và Thúy như reo vui, hai em cảm thấy mình thật hạnh phúc. Đứng phía sau, Hiền ôm lấy Thúy, nước mắt dàn dụa vì xúc động.

Bình luận:

What do you think?

Written by Doremon

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Truyện ngắn ý nghĩa về gia đình: Vòng xoáy trên đại lộ

Đọc truyện ngắn ý nghĩa về tình yêu: Chàng trai tháng bảy